Khi em viết ra những lời này thật sự là em đã hết chịu đựng nổi vào cái tình yêu không biết khi nào sẽ đứt, khi em quyết định buông thì anh cố níu, khi em lại chấp nhận thì anh lại cách xa. Cứ thế chúng ta cứ rơi vào cái vòng luẩn quẩn này không biết bao nhiêu lần. Em ước gì mình có thể hết yêu anh, hoặc là một người mạnh mẽ như trước khi yêu anh, dũng cảm can đảm cắt bỏ đi tình yêu dai dẳng này.
Em, có thể nói là một đứa sống thực tế và không mơ mộng. Em không tin vào những câu chuyện cổ tích nàng lọ lem yêu được chàng hoàng tử, không tin vào câu chuyện hiện đại cô nàng ngốc gặp được soái ca. Và càng không được tin vào câu nói ” Em chỉ việc yêu anh, cả thế giới cứ để anh lo”. Mà có đi nữa thì chắc cô gái may mắn ấy không phải là mình, phải luôn thức tỉnh thì mới không bị ngã đau, em luôn cho rằng: ” Một tình yêu bền vững là một tình yêu phải gắn liền với 2 chữ “độc lập”. Cho dù người đàn ông của bạn có tài giỏi đến đâu, cho dù người đó có yêu bạn sâu sắc đến nhường nào thì hãy để anh ta trở thành chỗ dựa vững chắc cho bạn nhưng tuyệt đối bạn không được trở thành ghánh nặng kinh tế của anh ta thì tình yêu đó mới bền vững”.
Cho đến khi gặp anh, em đã dần thay đổi, tình yêu sự chân thành quan tâm lo lắng của anh dành cho em khiến em cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc, bạn bè em đã không ít người phải ghen tị. Anh người em yêu trước kia thật ấm áp.
Anh của ngày hôm nay vì áp lực cuộc sống đã khiến anh trở nên thật lạnh lùng và vô tâm. Mà nguyên nhân một phần cũng do em, em hiểu và thông cảm cho anh, nhưng em không thể không trách anh. Vì sao ư? Vì chính anh là người làm cho em tin vào thế giới màu hồng của tình yêu, tin rằng anh chính là người sẽ đem lại hạnh phúc cho em cho dù thế giới có thay đổi như thế nào, cuộc sống xung quanh sẽ biến đổi ra sao thì tình yêu của anh vẫn mãi luôn chân thành và ấm áp, anh sẽ luôn bao dung và che chở cho em.
Nhưng bây giờ khi biến cố xảy ra, em đang ở những ngày khó khăn và tụt dốc, anh đã chán nản. Khi mà một năm trở lại đây, em không xin được một công việc tử tế, và có nhiều chuyện xảy đến khiến em trở nên mất hướng, muốn nghỉ ngơi và em đã vô tư sống dựa vào anh. Mọi chuyện đã thay đổi. Anh của ngày xưa nói rằng không muốn sau này em đi làm vì như thế sẽ vất vả cho em, anh sẽ là người lo kinh tế, em chỉ việc ở nhà chăm sóc cho tổ ấm của chúng ta, nếu nhất định em phải đi làm thì anh sẽ đưa đi đón về, tránh có vệ tinh nào sẽ bắt mất em. Rồi anh sẽ cố gắng phấn đấu chăm chỉ để lo cho em một cuộc sống đầy đủ. Sẽ cho em những gì em muốn.
Nhưng anh của bây giờ khi em trở thành ghánh nặng thực sự thì anh không thể nở nụ cười sau mỗi giờ đi làm mệt mỏi thay vào đó là sự im lặng, tiếng thở dài. Anh không còn ôm em khi đi ngủ như trước cho dù bất kể đông lạnh giá hay ngày hè nóng rực, thay vào đó mỗi người chúng ta đều quay đi một góc. Anh không còn níu em đừng làm gì cả dành thời gian tranh thủ ngồi cạnh anh một lúc trước khi anh đi làm. Anh không còn tạm biệt em đi làm vào mỗi buổi sáng thay vào đó sự lặng lẽ bước ra khỏi nhà. Những nụ hôn nồng cháy không còn, ngay cả những chiếc hôn hời hợt cũng không có.
Thật ra ngay từ mới bắt đầu yêu nhau, em luôn cảm nhận được anh là người con trai yêu chân thành nhưng không phải là người đàn ông đủ sức mạnh để che chở cho cuộc đời em. Em là người sống có tham vọng và kì vọng vào người đàn ông của cuộc đời mình lý do thì anh cũng đã quá hiểu, em sống đâu chỉ riêng em mà còn mẹ em nữa. Cả đời bà đã phải hy sinh cho em quá nhiều, vì em không phải là người con gái bản lĩnh có thể làm cho mẹ em có một cuộc sống hạnh phúc, thì ít ra cũng phải đem đến cho bà một người con rể để cho bà thấy an lòng không phải lo nghĩ.
Em không phải là một cô gái xinh đẹp, cũng chẳng có gì xuất chúng nổi bật nhưng em tự nhận mình cũng chẳng phải là một cô gái quá xấu xí kém cỏi. Nhưng vì anh em đã bỏ qua những cơ hội tốt, những người đàn ông có thể là chỗ dựa vững chắc của cuộc đời em, để tuổi xuân của mình trôi qua lãng phí không giao du không ăn diện để không ai chú ý. Em muốn cho anh sự tin tưởng tuyệt đối nhất nơi em.
Vì cuộc sống, vì gia đình giữa chúng ta đã xảy ra nhất nhiều chuyện nhưng sau tất cả em vẫn lựa chọn tình yêu, lựa chọn ở cạnh bên anh. Tại sao em có thể chấp nhận anh, đánh cược cuộc đời em vào tay anh, mà anh giờ đây lại không thể bao dung cho em hơn một chút. Em vẫn nghĩ rằng chúng ta bây giờ vẫn chưa chính thức bước vào cuộc sống gia đình, áp lực vẫn chưa phải quá nhiều nếu như này anh đã thấy mệt mỏi vậy con đường dài phía trước khi rất nhiều chông gai khác đang chờ đợi,anh có còn đủ sức để nắm tay em bước qua? hay anh sẽ buông tay em ở bất cứ một điểm nào đó. Đàn ông các anh đa số thật ích kỷ khi chỉ biết lên án chỉ trích phụ nữ khi họ lựa chọn những phương án tốt hơn cho cuộc đời mình và cũng là tốt cho cả đối phương. Nhưng khi người phụ nữ có quyết tâm hy sinh những phương án tốt cho cuộc đời để giao phó vào một tình yêu chỉ có niềm tin thì các anh sẵn sàng thay đổi khi cảm thấy mệt mỏi và nhẹ nhàng giải thích một câu rất ngắn gọn súc tích ” vì áp lực cuộc sống”. Nếu thế thì ngày xưa níu kéo làm chi, thề hứa làm gì?
Em có một người anh họ, anh ấy cũng yêu và lấy một người, chị ấy không xinh xắn chẳng có gì nổi bật ngoài hiền lành tới mức người khác hay nói là cù lần, không công việc. Anh em nhà cũng nghèo lương ba cọc ba đồng, nhưng vẫn quyết yêu và lấy chị em. Vẫn một mình đi làm chăm chỉ, yêu chị ấy hết lòng hết dạ. Họ vẫn sống hạnh phúc đấy thôi bao nhiêu năm nay chưa hề thay đổi. Điều đó chứng tỏ tình yêu không bị ghánh nặng kinh tế làm biến đổi vẫn tồn tại, nhưng tiếc rằng trong hàng trăm hàng nghìn cặp đôi xảy ra tình trạng như vậy, nếu tìm được cặp đôi vẫn hạnh phúc thì tiếc rằng trong đó không phải là chúng ta.
Kể ra như vậy, không phải để thể hiện em là đứa ham chơi lười làm, là đứa đã sống dựa mà còn chỉ trích người khác. Em chỉ muốn cho anh thấy rằng ” tình yêu của chúng ta nó không còn là tình yêu thiêng liêng, cao quý không gì chia cách nổi, mà nó là trở thành tình yêu bình thường như bao tình yêu bình thường khác trong xã hội, cũng bị kinh tế ghánh nặng cơm áo gạo tiền chi phối”. Vì thế tất cả những lời nói ” anh không như thế, anh sẽ không bao giờ như thế, anh không phải như những thằng con trai khác, em thấy anh tầm thường như vậy à? Sao em cứ không tin anh… anh đừng bao giờ nói ra với em nữa.
Anh tưởng rằng em không lo không nghĩ cùng anh sao? Anh tưởng rằng anh chỉ biết đưa tiền về ném vào mặt em rồi mọi thứ em lo, anh ko biết còn hay hết, anh chỉ biết anh cần tiền thì phải có, anh có biết rằng lương anh được bao nhiêu,anh tiêu bao nhiêu, khi hết tiền ở đâu mà có, rồi tiền đâu mà trả nợ. Nếu em thật sự vô lo vô nghĩ như vậy liệu rằng hai chúng ta có thể tồn tại suốt một thời gian như thế không. Phải anh nuôi em, nhưng chưa tới mức được gọi là từ a tới z đâu anh à, tuy em chỉ kiếm thêm linh tinh không phải là nhiều nhưng nó cũng cho em thấy em còn lấy lại một chút lòng tự trọng, kiêu ngạo để không phải hổ thẹn với anh.
Khi em viết ra những lời này thật sự là em đã hết chịu đựng nổi vào cái tình yêu không biết khi nào sẽ đứt, khi em quyết định buông thì anh cố níu. Phụ nữ dễ mềm lòng…, Khi em lại chấp nhận thì anh lại cách xa. Cứ thế chúng ta cứ rơi vào cái vòng luẩn quẩn này không biết bao nhiêu lần. Em ước gì mình có thể hết yêu anh, hoặc là một người mạnh mẽ như trước khi yêu anh, dũng cảm can đảm cắt bỏ đi tình yêu dai dẳng này.
Bài học tình yêu mà tôi đã rút ra trong cuộc đời mình:
Sai lầm lớn nhất của con người là ” Quá tin vào tình yêu và quên mất nhu cầu của bản thân để rồi chọn nhầm đối tượng mà không theo kỳ vọng của chính mình”. Khi yêu đừng bao giờ quên ” tiền bạc luôn là con dao kề cập giết chết tình yêu”: Kiếm nhiều tiền quá thì cũng dễ sinh thói hư tật xấu, không kiếm ra tiền thì cấu xé lẫn nhau, kinh tế bình thường thì cuộc sống bình thường cũng dễ sinh nhàm chán”; ” Bạn có thể yêu chân thành nhưng đừng quá đặt niềm tin, người hôm nay có thể yêu bạn chân thành nhưng ngày mai có thể yêu cô gái kia sâu sắc”; ” Lời hứa chỉ tin khi nó đã thành sự thật”.
Theo: GUU.vn