Bão tố ập vào trái tim rất xô bồ, thực sự xô bồ. Đã có lúc em muốn mình được hóa thân vào bão. Vậy khi cơn bão qua đi, anh là ai?
Ở cái tuổi 21 này, em từng chứng kiến biết bao trận bão qua đi. Dữ dội có, gào thét có, ồn ào có và bất chấp cũng có. Bão ập vào lòng em cũng vậy. Xô bồ, thực sự rất xô bồ. Đã có lúc em muốn mình được hóa thân vào bão. Bão cuốn đi tất cả những đau thương của anh, xóa hết đi những gì hằn sâu trong quá khứ đến nỗi in dấu ngay cả trong tim anh. Nhưng có lẽ, ước mơ vẫn chỉ là viển vông bởi khi bão tan, mọi thứ vẫn cứ game over.
Khi chưa cán mốc của tuổi 20, ai hỏi tuổi em đều trả lời. Nhưng lúc này, con số 21 lại khiến em không hề muốn nhắc đến. Em luôn muốn sống một cuộc sống thật êm ả, tựa như những câu truyện ngôn tình mà lũ bạn vẫn hay kể hoặc mường tượng ra. Ngay cả khi biết nó là mông lung, hư vô thì em vẫn muốn. Bởi đơn giản, chỉ là em muốn có anh…
Anh đến mà không hề báo trước với tim em. Anh đến mà không cho em một lý do để em biết cách giữ chặt lấy anh. Cứ thế, anh bước vào tim em mà thản nhiên không mảy may nghĩ đến xúc cảm đang tồn tại trong em. Chưa bao giờ em thích mưa, cũng chả bao giờ em nghĩ mình sẽ là nhân vật chính trong chuyện tình “trú mưa”. Vậy mà mưa lại mang anh đến chứ. Biết làm sao được đây?
Em gọi anh là “Chàng trai của mưa”. Anh giống mưa đến lạ kì. Mưa thúc giục con người ta làm việc khẩn trương, bước đi khẩn trương, đến cả chào nhau cũng vội vàng, qua quýt. Mưa đến rồi mưa lại đi. Mưa trở về với nơi gọi là nhà. Bởi nơi đó, mưa mới được là chính mưa. Anh là động lực cho em những ngày tháng ấy. Chỉ cần nghĩ đến anh, từng câu nói hay cử chỉ cũng làm em quên mệt, quên đi nhưng nỗi bộn bề của cuộc sống đầy phong ba. Anh dạy em biết dung hòa giữa yêu và ghét. Anh kể em nghe những câu chuyện đã cướp đi quá khứ của anh và tất nhiên em đều chăm chú nghe dù cho chẳng thích tẹo nào. Bởi………
Bởi sự xuất hiện của một người trong những câu chuyện kia – câu chuyện mang tên của cô ấy. Nhắc đến cô ấy là nhắc đến những kí ức đẹp đến khó quên trong anh. Nhiều lúc, em tự hỏi liệu sau này anh có kể về em như cô ấy không?. Câu hỏi ấy chỉ thoáng qua rồi lại thôi, anh lại cuốn em vào vòng quay của cuộc sống. Tưởng như những gì đang xảy ra và sẽ xảy ra tiếp thì cô ấy ở đâu lại quay về. Cô ấy xin anh tha thứ. Em sợ những gì xảy ra như mình đang nghĩ đến, sợ anh sẽ lại đồng ý thôi. Và mọi thứ vẫn cứ diễn ra như em nghĩ. Anh bỏ lại em để quay về bên cô ấy.
Ngày anh đi, mưa lớn rồi lại bão. Em cứ tự vùi mình vào những cơn mưa để tìm lấy bóng hình anh. Em mải miết chạy đua với mưa để rồi tự hành hạ chính bản thân mình. Có lẽ, việc em không thích mưa cứ bắt đầu rồi lại hạ màn cùng cảnh nhau. Bão tấp tới ập vào em. Bão tưởng cuốn đi những gì thuộc về anh nhưng nhầm, bão chỉ khiến em nhói thêm. Em cũng muốn thử một lần làm bão, ập vào anh để nói cho anh nghe em đã đau như thế nào, cho anh biết em đã chịu đựng ra sao. Nhưng sau tất cả, bão không tồn tại được lâu, bão phải kiệt sức để trả lại trời mây trong xanh.
Liệu anh còn xuất hiện bên em. Và liệu anh sẽ là gì khi bão qua đi? Là nắng, là mây, là mưa hay là hư không………
Nguồn: guu.vn