Tình yêu vốn dĩ không có lỗi. Lỗi là ở hai người yêu nhau. Vì giữa họ, duyên thì có nhưng phận thì không. Từ hai kẻ xa lạ, quen nhau rồi yêu nhau, hành trình đó thật kỳ diệu, đẹp biết bao. Ngược lại, từ yêu nhau mặn nồng lại trở thành người dưng xa lạ, chặng đường ấy oan khiên, nghiệt ngã lắm.
Những va vấp, đỗ vỡ trong tình yêu thường khiến ta quỵ ngã, thấy mọi thứ chung quanh đều sập đổ, chẳng còn ý nghĩa. Ta hủy hoại, ngược đãi bản thân, đắm chìm trong nước mắt và câu hỏi “Tại sao?”. Bạn bè, người thân hết mực ủi an, khuyên nhủ, cố gắng vực ta đứng dậy. Một, hai ngày trôi qua, khi tiếng nấc, sự nhớ nhung, đau khổ đã vơi đi, ta bắt đầu hiểu được rằng cần đứng lên rồi bước tiếp về phía trước, đừng ngoái lại đằng sau nữa. Vì ở đó chỉ có niềm đau và người chờ ta, hứa cùng ta nắm tay đã quay gót từ lâu.
Ta quyết tâm sống tốt hơn, tìm lại sự lạc quan, yêu đời trước đây. Một chút phấn son, một chút điều đàng của con gái, ta lần hồi thu nhặt. Một chút hoa tươi, chậu cây xanh cho căn phòng bừng sắc. Ta lại đọc sách, vẽ tranh, nấu ăn- những điều bản thân từng yêu thích, say mê. Ta cố xếp thời gian biểu của mình chật kín các công việc, cuộc hẹn gặp gỡ bạn bè để không còn khoảng trống mà nghĩ ngợi, trầm ngâm về cuộc tình vừa tan.
Lẽ dĩ nhiên, với mọi cố gắng hết mức, ta sẽ có thể cười đùa, lấy lại sự quân bình cho cuộc sống sau chuỗi ngày bi lụy, buông xuôi. Nhưng, thảng hoặc khi màn đêm buông xuống, lúc đối diện mình với mình, ta mới vỡ lẽ vết thương kia hãy vẫn còn rỉ máu, vết sẹo sẽ mãi hằn in dấu vết. Ta cố dán miệng vết thương bằng tiếng cười, bằng lời tự nhủ “Cố lên tôi ơi!”. Ngỡ chừng quên được, thời gian rồi cũng sẽ xoa dịu mọi thứ, song có lẽ nó không dễ dàng như vậy. Bất chợt bắt gặp một dáng hình từa tựa người xưa, một giọng nói, sở thích, ánh mắt… của ai đó giống với người ấy, theo phản xạ tự nhiên, trái tim ta đau thắt, nhói buốt. Những lúc đó, ký ức có nhau hôm nào lại lẳng lặng ùa về. Ta muốn ngăn, muốn đuổi chúng biến đi nhưng không thể. Bởi lẽ, hình bóng nọ trong lòng ta quá đậm sâu, thắm thiết.
Bạn gái thân mến! Hãy cứ sống thật với lòng mình. Cứ để nước mắt rơi những khi nhớ về người xưa. Đừng bắt ép con tim phải cố mạnh mẽ, thế này thế khác. Nhưng, xong xuôi rồi thì phải mỉm cười và tiếp tục cuộc sống của mình. Vì thế gian còn rất nhiều người và nhiều điều đáng để ta yêu quý, trân trọng. Hãy tập quên một người không còn nhớ mình, bạn nhé!
Xem thêm: Em chọn từ bỏ đoạn tình cảm của chính mình…
Theo: guu.vn