Có ai dám khẳng định rằng bản thân chưa bị đau bao giờ? Bởi cái đau tôi nói ở đây là cả cái đau về thể xác lẫn cái đau trong tâm hồn.
Từ khi chập chững, những bước đầu tiên do chưa cứng cáp nên vấp ngã, đau, khóc. Lớn lên chút nữa đi học, dành đồ chơi của bạn, nó đấm vào người, đau, khóc. Vị thành niên, sự năng động của tuổi mới lớn xảy ra bao nhiêu chuyện: châm chọc bạn bè, đánh lộn, ngã xe… bầm tím chân tay, thậm chí thương tích đầy mình, đau đớn nhưng đã biết chịu đựng không khóc mà có khi còn… cười.
Trưởng thành rồi, thì sự đau đớn có khi lại lớn hơn do tình trạng cơ thể của mỗi người mỗi khác, đau đớn từ các cuộc phẫu thuật nhỏ hoặc lớn, hoặc đơn giản chỉ từ một vết đứt tay. Tất cả bấy nhiêu đó đều được gọi là đau về thể xác.
Còn cái đau bên trong tâm hồn? Một sự mất mát đã tạo nên một vết đau từ sâu trong trái tim, có thể hoặc không bao giờ lành lại được, bởi đó là một nỗi đau âm ỉ suốt cuộc đời không nhìn thấy được mà chỉ cảm nhận. Đôi lúc tôi đã làm những người thân yêu của mình thất vọng, khi đó tôi đau đớn lắm vì đã làm tổn thương trái tim của người khác.
Rồi có một ngày, thậm chí nhiều ngày, người mà tôi yêu thương và tin tưởng đã giẫm lên tình cảm chân thành, làm tổn thương tôi, rồi quay lưng, thậm chí còn buông những lời khó hiểu. Chỉ đau đớn và sự tổn thương ở lại và tiếp tục nằm sâu trong tim. Nỗi đau chồng chất nỗi đau, không chạm vào được, không ném đi được, chỉ thấy nhói đau nơi con tim không còn lành lặn.
Đau của vết thương trên da thịt theo thời gian cũng sẽ lành lại mặc dù có sẹo, nhưng mỗi khi nhớ lại đó chỉ là kỷ niệm chứ không còn cảm giác đau đớn nữa. Còn đau trong tâm hồn tôi là nỗi đau khó chữa nhất, bởi tôi vừa là bệnh nhân và vừa là bác sĩ, biết khi nào mới lành lại được đây?
Có người nói “Nếu ai đó làm tôi bị đau tôi sẽ trả thù”, nhưng với tôi đó là việc làm vô bổ, bởi tôi là đứa thà rằng hạnh phúc trong đau đớn và tổn thương chứ không thể tính toán được đến việc vô bổ đó. Thà rằng mình thiệt thòi một chút chứ không thể đào bới lên, để rồi nỗi đau đớn đó cứ chất chồng theo năm tháng chẳng quên đi được, để rồi tự mình trả thù mình.
Quang Minh