Gửi anh, người mà em từng coi là cả Thế Giới. Em đã rất muốn viết hết ra, chuyên tình yêu của hai chúng ta, nhưng viết rồi lại xóa, rồi lại viết, chả biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, như kiểu em không chấp nhận được cái sự thật chúng ta không còn là của nhau nữa. Và khoảng trời nơi đây không còn anh nắm tay em nữa, chắc cũng có thể khoảng trời kia anh lại nắm tay người con gái khác.
Lại sắp đến rồi cái ngày chúng ta yêu nhau, nhưng nó đâu còn ý nghĩa gì nữa anh nhỉ, ngày đó chúng ta chẳng bao giờ được ở cạnh nhau cả, hay cả sinh nhật anh, sinh nhật em. Bao năm qua em đã quen với một mình, với cô đơn, với nỗi nhớ anh mà anh chẳng bao giờ hay biết.
Giờ đây em đang lơ lửng giữa cái tuổi đẹp nhất của đời người, cái tuổi mà bao mơ ước bao hoài bão em đều nung nấu có được, em đều cố gắng cho một sự trưởng thành của bản thân… thì em lại mất anh, mất cái tình yêu đầu mà em đã từng coi nó là mãi mãi. Và nhận ra giờ đây con người em cũng ngày càng khó hiểu hơn bao giờ hết, tại sao em cứ phải chôn giấu nỗi buồn một mình để rồi lặng lẽ tổn thương, lặng lẽ buồn. là nỗi buồn của khoảng trời bên đây, khi khoảng trời bên đó không bao giờ biết được.
Gọi là bầu trời thì nghe có vẻ gần gũi nhau thế, nhưng cái khoảng cách giữa chúng ta chắc có lẽ chả bao giờ xích lại…..em đã mạnh k hông ngăn được nối nhớ anh nên mạnh dạn ibox trước, đáp lại cũng chỉ là hai từ “đã xem” em thấy đau lòng hơn bao giờ hết,… chắc khoảng trời bên ấy không có hình bóng em nữa rồi.
Xem thêm: Buông tay là mất tất cả, vậy liệu nắm chặt có giữ được gì không?
Nguồn: guu.vn